BA LOẠI NGƯỜI
I Cô 2: 14-15 “Người không có Thánh Linh không nhận được những điều từ Thánh Linh của Đức Chúa Trời, bởi người ấy xem những điều nầy là điên rồ và không thể hiểu được, vì phải được phán đoán cách thuộc linh. Nhưng, người có Thánh Linh thì xét đoán mọi sự, còn chính người ấy thì không bị ai xét đoán.”
SỰ PHÂN CHIA CĂN BẢN
Kinh Thánh chia toàn bộ nhân loại thành hai hạng người tiêu biểu.
(1) Con người thiên nhiên, hay người mang bản chất xác thịt (tiếng Hy Lạp, psuchikos, I Cô 2:14 “Người không có Thánh Linh không nhận được những điều từ Thánh Linh của Đức Chúa Trời, bởi người ấy xem những điều nầy là điên rồ và không thể hiểu được, vì phải được phán đoán cách thuộc linh.”) là loại người chưa được tái tạo, tức là, người bị chỉ phối chỉ bởi các bản năng tự nhiên (II Phi 2:12 “Nhưng, như những con thú vô tri, sống theo bản năng, được sinh ra để bị săn bắt và làm thịt, những người nầy xúc phạm cả đến những điều mà họ không biết, sẽ cùng bị diệt vong như thú vật”). Loại người này không có Đức Thánh Linh (Rô 8:9 “Nhưng nếu Thánh Linh của Đức Chúa Trời thật sự ở trong anh em thì anh em không sống theo xác thịt, mà sống theo Thánh Linh; còn ai không có Thánh Linh của Đấng Christ thì người ấy chẳng thuộc về Ngài.”), ở dưới quyền thống trị của Sa-tan (Công 26:17-18 “Ta sẽ giải cứu ngươi khỏi dân nầy và các dân ngoại là nơi Ta sai ngươi đến để mở mắt họ, chuyển họ từ tối tăm qua sáng láng, từ quyền lực của Sa-tan trở về cùng Đức Chúa Trời; hầu cho bởi đức tin nơi Ta, họ nhận được sự tha tội và hưởng phần gia tài cùng với các thánh đồ.”), và làm nô lệ cho thân thể và các tư dục của nó (Êph 2:3 “Tất cả chúng ta đều ở trong số nầy, đã có lần sống theo những dục vọng của xác thịt, theo đuổi các đam mê của xác thịt và tâm trí. Như vậy, theo bản chất tự nhiên, chúng ta là con của sự thịnh nộ như mọi người khác.”). Người ấy thuộc về thế gian, đồng cảm với thế gian (Gia 4:4 “Nầy những kẻ ngoại tình kia! Anh em không biết rằng kết bạn với thế gian là thù nghịch với Đức Chúa Trời sao? Cho nên, người nào muốn kết bạn với thế gian, thì người ấy tự biến mình thành kẻ thù của Đức Chúa Trời”) và bác bỏ các đường lối công chính của Đức Thánh Linh (ICô 2:14 “Người không có Thánh Linh không nhận được những điều từ Thánh Linh của Đức Chúa Trời, bởi người ấy xem những điều nầy là điên rồ và không thể hiểu được, vì phải được phán đoán cách thuộc linh.”). Con người xác thịt không thể hiểu được Đức Chúa Trời và các đường lối của Ngài, thay vào đó, họ dựa vào lý luận hay cảm xúc của con người.
(2) Con người thiêng liêng (tiếng Hy Lạp phneumatikos, I Cô 2:15 “Nhưng, người có Thánh Linh thì xét đoán mọi sự, còn chính người ấy thì không bị ai xét đoán.”; 3:1 “Thưa anh em, về phần tôi, tôi không thể nói với anh em như nói với những người thuộc linh, nhưng như với người xác thịt, như những trẻ sơ sinh trong Đấng Christ.”) là người đã được tái tạo, tức là, người có Đức Thánh Linh. Người này có tâm trí thiêng liêng, suy nghĩ các ý tưởng của Đức Chúa Trời (I Cô 2:11-13 “Ai biết được tư tưởng của con người, nếu không phải là tâm linh ở trong chính người ấy? Cũng vậy, không ai có thể biết được ý tưởng của Đức Chúa Trời, ngoài Thánh Linh của Đức Chúa Trời. Nhưng, chúng ta không nhận lấy linh của thế gian mà là Thánh Linh từ Đức Chúa Trời, để có thể hiểu được những ân tứ Đức Chúa Trời ban cho chúng ta. Chúng tôi truyền đạt điều nầy, không nhờ những ngôn từ học hỏi được nơi sự khôn ngoan của loài người, nhưng nhờ sự chỉ dạy của Thánh Linh, dùng lời lẽ thuộc linh giãi bày những chân lý thuộc linh.”) và sống bởi Thánh Linh của Đức Chúa Trời (Rô 8:4-17 “để sự công chính mà luật pháp đòi hỏi được thực hiện đầy đủ trong chúng ta, là những người không sống theo xác thịt, nhưng sống theo Thánh Linh. Thật thế, những ai sống theo xác thịt thì chú tâm vào những việc thuộc xác thịt; còn những ai sống theo Thánh Linh thì chú tâm vào những việc thuộc Thánh Linh. Chú tâm vào xác thịt sinh ra sự chết, còn chú tâm vào Thánh Linh sinh ra sự sống và bình an; vì tâm trí hướng về xác thịt thì thù nghịch với Đức Chúa Trời, bởi nó không thuận phục luật pháp của Đức Chúa Trời; thực ra, nó không có khả năng để thuận phục.”; Ga 5:16-26 “Vậy tôi nói, hãy bước đi theo Thánh Linh, đừng thỏa mãn những dục vọng xác thịt. Vì xác thịt có những dục vọng trái ngược với Thánh Linh, và Thánh Linh có những ước muốn trái ngược với xác thịt; hai bên đối nghịch nhau như vậy, nên anh em không làm được điều mình muốn. Nhưng nếu anh em được Thánh Linh dắt dẫn thì chẳng ở dưới luật pháp đâu. Công việc của xác thịt thật rõ ràng, đó là: Gian dâm, ô uế, buông tuồng, thờ hình tượng, phù phép, thù oán, gây gổ, ghen ghét, giận dữ, ích kỷ, bất bình, phe đảng, ganh tị, say sưa, chè chén, và những việc tương tự khác. Tôi cảnh cáo anh em, như tôi đã từng cảnh cáo: Những ai làm các việc như thế sẽ không được hưởng vương quốc Đức Chúa Trời. Nhưng trái của Thánh Linh là: Yêu thương, vui mừng, bình an, nhịn nhục, nhân từ, hiền lành, trung tín, khiêm nhu, tiết độ. Không có luật pháp nào cấm các điều đó. Vậy những người thuộc về Đấng Christ Jêsus đã đóng đinh xác thịt cùng với các đam mê và dục vọng mình trên thập tự giá rồi. Nếu chúng ta nhờ Thánh Linh mà sống thì hãy bước theo Thánh Linh. Chớ tìm kiếm hư danh mà khiêu khích và ganh ghét nhau.”). Cá nhân này tin vào Chúa Jêsus Christ, gắng sức bước theo sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh hằng ngự trong lòng, chống lại các dục vọng và thống trị của tội lỗi (Rô 8:13-14 “Vì nếu anh em sống theo xác thịt thì phải chết; nhưng nếu anh em nhờ Thánh Linh làm cho chết công việc của thân thể thì anh em sẽ sống. Vì tất cả những ai được Thánh Linh của Đức Chúa Trời dẫn dắt đều là con của Đức Chúa Trời.”).
Làm sao một người có thể trở thành con người thánh? Khi một người bởi đức tin tiếp nhận sự cứu rỗi được ban qua Đấng Christ, người đó được tái tạo, Đức Thánh Linh truyền cho người ấy bản tính mới qua việc truyền cho sự sống thiên thượng (II Phi 1:4 “Cũng bởi vinh quang nhân đức ấy, Ngài ban cho chúng ta những lời hứa lớn lao và cao quý, để nhờ đó anh em có thể tránh khỏi sự băng hoại trong thế gian gây nên bởi tham dục, và trở nên người dự phần vào bản tính thiên thượng.”; xem tiểu mục SỰ TÁI SINH, tr. 1643). Người ấy được tái sanh (Giăng 3:3, 5, 7 “Đức Chúa Jêsus đáp: “Thật, Ta bảo thật ngươi, nếu một người không được sinh lại, thì không thể thấy vương quốc Đức Chúa Trời.”; “Đức Chúa Jêsus đáp: “Thật, Ta bảo thật ngươi: Nếu một người không nhờ nước và Thánh Linh mà sinh ra thì không thể vào vương quốc Đức Chúa Trời.”; “Đừng ngạc nhiên về điều Ta đã nói với ngươi: ‘Các ngươi phải sinh lại.’”), được đổi mới (Rô 12:2 “Đừng khuôn rập theo đời nầy, nhưng phải được biến hóa bởi sự đổi mới của tâm trí mình, để phân biệt đâu là ý muốn tốt đẹp, vừa lòng và trọn vẹn của Đức Chúa Trời.”), được làm thành tạo vật mới (II Cô 5:17 “Vậy, nếu ai ở trong Đấng Christ, người ấy là tạo vật mới, những gì cũ đã qua đi, nầy, mọi sự đều trở nên mới.”) và là người nhận lãnh sự công chính của Đức Chúa Trời qua đức tin nơi Đấng Christ (Phil 3:9 “và được ở trong Ngài. Được vậy không phải nhờ sự công chính của tôi dựa trên luật pháp mà nhờ đức tin nơi Đấng Christ, là sự công chính đến từ Đức Chúa Trời dựa trên đức tin”).
SỰ PHÂN BIỆT KỸ HƠN TRONG CÁC CƠ ĐỐC NHÂN
Mặc dù mỗi tín đồ đã được tái sanh đều nhận được sự sống mới của Đức Thánh Linh, họ vẫn còn giữ bản tính tội lỗi cùng các thiên hướng xấu xa của nó (Ga 5:16-21). Bản tính tội lỗi còn trong họ không thể trở nên tốt lành; nó phải bị tiêu diệt và bị khắc chế bởi quyền năng và ân điển của Thánh Linh (Rô 8:13). Các tín đồ đắc thắng bằng cách tự chối bỏ mình mỗi ngày (Mat 16:24; Rô 8:12-13; Tít 2:12), loại bỏ mọi sự ngăn trở hay tội lỗi (Hê 21:1), và chống lại mọi cám dỗ của tội lỗi (Rô 13:14; Ga 5:16; IPhi 2:11). Bởi quyền phép của Đức Thánh Linh, chính tín đồ tiến hành cuộc chiến đấu chống lại bản tính của xác thịt (Rô 8:13-14; Ga 5:16-18), đóng đinh nó (Ga 5:24) và mỗi ngày làm cho nó chết đi (Côl 3:5). Bởi quá trình tự chối mình và đầu phục sự thánh hóa của Đức Thánh Linh, họ sẽ được giải thoát khỏi quyền lực của bản tính xác thịt và sống như các Cơ Đốc Nhân thiêng liêng (Rô 6:13; Ga 5:16).
Không phải mọi Cơ Đốc Nhân đều thực hiện nỗ lực bắt buộc này đề hoàn toàn đắc thắng bản tính tội lỗi. Khi nói về người Cô-rinh-tô, Phao-lô lưu ý rằng (ICô 3:1, 3) một số người trong họ đang cư xử theo cách thức thế tục hay cách thức của tính xác thịt (tiếng HL sarkikos); thay vì kiên trì chống lại các xu hướng của bản chất tội lỗi, họ lại thường chiều theo một số các xu hướng đó. Dù họ không phải đang sống miệt mài trong sự bất tuân, nhưng họ đang trong quá trình thỏa hiệp với thế gian, với bản tính tội lỗi và với điều ác trong một số lĩnh vực đời sống, trong khi lại vẫn muốn mình thuộc về con dân của Đức Chúa Trời (10:21; 2Cô 6:14-18; 11:3; 13:5).
(1) Tình trạng của các Cơ Đốc Nhân có tính thể tục. Dù tội lỗi và sự nổi loạn không làm chủ đời sống của họ, và họ cũng chưa bước vào các hành vi bất chính đồi bại nghiêm trọng đến nỗi bị phân cách khỏi vương quốc Đức Chúa Trời (xem ICô 6:9-11; tc. Ga 5:21; Êph 5:5), nhưng các Cơ Đốc Nhân xác thịt này cư xử theo cách khiến họ không còn lớn lên trong ân điển, họ hành động như thể họ là những kẻ mới tin Chúa, là người chưa hiểu được hàm ý trọn vẹn của sự cứu rỗi trong Đắng Christ (ICô 3:1-2). Tính phàm tục của họ thể hiện trong sự “ganh tị, tranh chấp”(3:3). Họ thờ ơ và dung dưỡng tình trạng đồi bại trong hội thánh (5:1-13; 6:13-20). Họ không lấy Lời Chúa và lời của các sứ đồ Ngài làm điều thật quan trọng và nghiêm túc (4:18-19). Họ kéo nhau ra tòa vì các vấn đề vặt vãnh (6:8). Lưu ý, Phao-lô cho rằng những người Cô-rinh-tô sa vào sự dâm loạn hay các tội lỗi gớm ghiếc khác thì đáng bị khai trừ hoàn toàn khỏi sự cứu rỗi trong Đấng Christ (ICô 5:1, 9-11; 6:9-10).
(2) Hiểm họa của các Cơ Đốc Nhân có tính thế tục. Các Cơ Đốc Nhân phàm tục tại Cô-rinh-tô đang ở trong nguy cơ bị dẫn dắt lạc lối khỏi sự tận tụy hết lòng với Đắng Christ (II Cô 11:3) và đang ngày càng bước gần đến thế gian (II Cô 6:14-18). Vì lý do vày, họ sẽ bị sửa trị và đoán xét bởi Chúa, và nếu họ cứ tiếp tục bước theo thế gian, cuối cùng họ sẽ bị loại khỏi vương quốc Đức Chúa Trời (I Cô 6:9-10; 11:31-32). Thực ra, sự chết thuộc linh đã xảy ra cho một số người trong họ rồi, là những kẻ đã phạm các tội lỗi trắng trợn dẫn đến cái chết thuộc linh (xem IGi 3:15, chú thích; 5:17, chú thích; tc. Rồ 8:13; 1Cô 5:5; II Cô 12:21; 13:5).
(3) Những lời cảnh cáo các Cơ Đốc Nhân thế tục.
(a) Các Cơ Đốc Nhân xác thịt phái biết rằng họ đang ở trong nguy cơ xa rời đức tin nếu họ không sẵn lòng tự thanh tẩy mình ra khỏi mọi điều khiến Đức Chúa Trời không đẹp lòng (Rô 6:14-16; ICô 6:9-10; II Cô 11:3; Ga 6:7-9, Gia 1:12-16).
(b) Họ phải rút ra bài học từ tấm gương bi thảm của dân Y-sơ-ra-ên, là những kẻ bị Đức Chúa Trời hủy diệt vì cớ tội lỗi (ICô 10:5-12).
(c) Họ phải hiểu rằng không thể nào vừa dự phần vào các việc của Chúa vừa dự phần vào các việc của Sa-tan (Mat 6:24, ICô 10:21).
(d) Họ phải hoàn toàn phân rẽ mình ra khỏi thế gian (IICô 6:14-18) và “thanh tẩy chính mình khỏi mọi vết nhơ của thể xác và tâm linh, cũng hãy làm cho sự thánh hóa được trọn vẹn trong niềm kính sợ Đức Chúa Trời” (II Cô 7:1).
Bài viết trích từ cuốn sách:
“Kinh Thánh Khảo Cứu Sự Sống Đầy Trọn”
Bản quyền thuộc: Life Publishers International
LINK ĐẶT SÁCH: https://sachcodociam.com/https-sachcodociam-com-kinh…/