“Cơ đốc giáo – một hệ thống cho toàn bộ đời sống” của Abraham Kuyper
(Phần 4)
Bài giảng 3. Chính trị
- Kuyper đánh giá cao quyền tự do chính trị mà chủ nghĩa Calvin đạt được ở Hà Lan, Anh và Hoa Kỳ. / tr. 83
- Chủ nghĩa Calvin không thiên về giáo lý cứu rỗi, cũng không lấy “sự xưng công chính bởi đức tin” như là nguyên tắc thống trị. Thay vào đó, nó đặt chủ quyền của Đức Chúa Trời Ba Ngôi, Đấng nắm quyền tối thượng trên toàn thể vũ trụ – hữu hình và vô hình – làm nguyên lý bao quát và chi phối mọi điều. / trang 84
- Sự lạm dụng quyền lực khủng khiếp… các cuộc nổi loạn liên miên… cuộc đấu tranh giữa quyền lực và giải phóng/ trang 84. Kuyper lưu tâm đến những vụ thảm sát và tội ác diễn ra trên khắp châu Âu vì lý do tôn giáo và chính trị. Theo quan điểm cá nhân của tôi, lịch sử châu Âu thậm chí còn tàn khốc hơn lịch sử Triều Tiên.
- Chúa đã thiết lập một cơ chế cai trị vì cớ tội lỗi. Trong ý tưởng duy nhất này, cả mặt sáng lẫn mặt tối của nhà nước đều được bao hàm. … Nếu nhân loại không có nhà nước, không luật pháp, không chính phủ, không quyền lực cai trị, thì trái đất này sẽ giống như địa ngục. Điều đã xảy ra với thế giới khi Chúa nhấn chìm nhân loại sa ngã trong trận hồng thủy, sẽ lại xảy ra. / trang 85. Mô tả về trận Đại Hồng Thủy thật đáng kinh ngạc.
- Chủ nghĩa Calvin không coi yếu tố con người – trong trường hợp này là người dân – là tối quan trọng trong chính trị. Đức Chúa Trời không nên được nói đến như một Đấng chỉ giúp đỡ con người khi họ cần. / trang 85
- Đức Chúa Trời kêu gọi muôn dân và muôn nước từ khắp cùng trái đất đến trước tòa án của Ngài. Vì Ngài đã tạo dựng các dân tộc, và họ hiện hữu vì Ngài. (Họ thuộc về Đức Chúa Trời). Do đó, tất cả các dân tộc này, cùng với toàn bộ nhân loại trong đó, phải tồn tại vì vinh quang của Đức Chúa Trời và do đó phải tuân giữ các điều răn của Ngài. / trang 86
- Không ai có quyền thống trị người khác. Nếu không, quyền đó chắc chắn sẽ thuộc về kẻ mạnh nhất. … Là một con người, tôi có thể tự do và mạnh dạn đứng vững trước bất kỳ người nào – dù là những người quyền lực nhất trong cộng đồng của tôi. / trang 86-87
- Hầu như mọi trang sử đều chứng minh rằng thiểu số thường đúng. / trang 87. Đây là một cái nhìn phê phán nền chính trị hiện đại khi ưu tiên quyền lực của đa số. Nền dân chủ trong những năm 2020 dường như ủng hộ chính quan điểm này. Vấn đề nằm ở việc nâng quyền lực của đa số lên ngang hàng với Chúa, tức là coi nó như một nguyên tắc tuyệt đối. Điều này cũng cần phải được tương đối hóa.
- Mọi quyền bính trên đất đều đến từ quyền tối thượng của Đức Chúa Trời. Khi Đức Chúa Trời phán với tôi: “Hãy vâng phục”, tôi vâng phục mà không hề làm giảm đi phẩm giá con người của tôi. … Khi vâng phục thẩm quyền của Đấng là Chúa của trời và đất, thì chính lúc đó tôi được nâng cao. / trang 87. Điều này thể hiện rõ ràng nguyên tắc Calvin và Kinh Thánh về thái độ vâng phục. Vì sự vâng phục không phải là sự hạ thấp bản thân hay khuất phục trước quyền lực con người, mà là sự vâng phục các mệnh lệnh của Đức Chúa Trời, nên không bao giờ phải trở nên hèn mọn và khiếp nhược.
- Những người cầm quyền là công cụ của “ân điển chung”. … Những người cầm quyền là những người được Đức Chúa Trời bổ nhiệm làm tôi tớ Ngài, họ được thiết lập để ngăn chặn sự hủy diệt hoàn toàn công trình vinh quang của Đức Chúa Trời trong sự sáng tạo loài người. / trang 87-88. Eugene Peterson giải thích điểm này một cách chính xác và kỹ lưỡng trong “David: Một Tâm Linh Bắt Nguồn Từ Thực Tế”, phần 15. Ân Điển Tể Trị, David và Nathan. Rất đáng để đọc toàn văn.
- Đức Chúa Trời, để duy trì sự công chính của Ngài trong cuộc chiến mà tội lỗi không ngừng dấy lên chống lại Ngài, đã thiết lập các thẩm quyền và trao cho những người cầm quyền quyền năng đáng sợ — quyền sinh và quyền sát. Mọi quyền lực đều thi hành chức vụ của mình dưới sự cai trị của ân điển Đức Chúa Trời, và chính vì lý do ấy mà sự công chính mang bản chất thánh khiết. Cũng từ cùng một động cơ đó, mọi công dân phải vâng phục, không chỉ vì sợ sự phán xét, nhưng còn vì lương tâm hướng về Đức Chúa Trời. / trang 88. Khái niệm “vâng phục vì lương tâm” dường như phát xuất từ sự nhận biết nội tâm rằng đằng sau mọi thẩm quyền của con người là chính Đức Chúa Trời, Đấng thiết lập quyền bính ấy.
- Calvin tin rằng một nền cộng hòa, trong đó nhiều người hợp tác dưới sự kiểm soát lẫn nhau, là điều đáng mong muốn. [Tuy nhiên,] ông tin rằng chế độ quân chủ và hoàng tộc cũng có thể tồn tại, miễn là nguyên tắc này vẫn được giữ vững: rằng – ngoài những người đã được Đức Chúa Trời, bởi ân điển Ngài, ủy thác quyền cai trị người khác – thì không ai khác có thể tự cho mình thẩm quyền để thống trị kẻ đồng đẳng. / trang 88
- Hỡi những người đã được Chúa ban cho quyền tự do lựa chọn những nhà cầm quyền của mình, hãy cẩn thận đừng phản bội ân sủng này bằng cách bầu những người gian ác trước mắt Chúa hoặc những kẻ thù của Ngài vào những vị trí danh giá nhất. / tr. 89 Trích dẫn từ cuốn sách hiện đang được viết, “Vương quốc, Quyền năng và Vinh quang của Giáo hội Hàn Quốc”.
- Không có chế độ thần quyền (thần trị). Thần quyền chỉ có ở Israel. Lý do là vì ở Israel, Đức Chúa Trời đã trực tiếp can thiệp vào chính trị. / trang 90. Eugene Peterson giải thích rõ điểm này trong “David: Một Tâm Linh Bắt Nguồn Từ Thực Tế”, “15. Ân Điển Tể Trị, David và Nathan”. Nói ngắn gọn, thì David là một vị vua đã được kêu gọi để biểu lộ và thể hiện quyền cai trị “trực tiếp” của Đức Chúa Trời trên Israel. Đó là lý do tại sao Đức Chúa Trời thậm chí còn từ chối cho phép tôi tớ Ngài là Đa-vít xây nhà cho Ngài.
- Tóm tắt ba điểm về niềm tin chính trị của Calvin
- Chỉ có Chúa mới có quyền tối cao quyết định vận mệnh của các quốc gia.
- Trong lĩnh vực chính trị, tội lỗi đã làm tổn hại đến quyền cai trị trực tiếp của Chúa.
- Con người không có quyền lực nào để thống trị đồng loại của mình theo bất kỳ cách nào ngoại trừ những gì được ban cho bởi uy quyền của Chúa. / trang 90
- Tác giả dẫn chứng nhưng tuyên xưng về chủ quyền tối cao của Chúa có trong phần mở đầu của Hiến pháp Liên bang cũng như trong nhiều bản hiến pháp tiểu bang Hoa Kỳ. / trang 91. Tuy nhiên, những lời tuyên xưng này dường như đã mất đi ý nghĩa thực tiễn của chúng. Khi hình ảnh về một “Đức Chúa Trời đáng kính sợ” đã dần biến mất khỏi ý thức của cộng đồng, thì những lời tuyên xưng thiêng liêng cũng chỉ còn là những điều khoản pháp lý đơn thuần.
- Những quan điểm phê phán đối với cuộc Cách mạng Pháp
- Nhà sử học người Đức von Holth đã nói: “Thật là điên rồ khi nói rằng sự tiến bộ của nước Mỹ phần lớn là nhờ Rousseau và các tác phẩm của ông.”
- Hamilton (Hamilton): “Việc coi Cách mạng Pháp như Cách mạng Mỹ cũng giống như việc so sánh người vợ không chung thủy trong một tiểu thuyết Pháp với một người vợ theo đạo Thanh giáo sống ở New England.”
- Tuyên ngôn đầu tiên của chủ nghĩa vô tín ngưỡng tuyệt đối là bài luận “ ni Dieu ni maitre ” (Không có Chúa, cũng chẳng có chủ nào cả). … Chính ý chí con người quyết định mọi thứ. Mọi quyền lực và mọi thẩm quyền đều đến từ con người. (Do đó, thẩm quyền có thể được chuyển giao từ một cá nhân nào đó sang nhiều người) Người ta nói rằng trong đám đông lớn lao được coi là nhân dân, ẩn chứa nền tảng sâu sắc nhất của mọi chủ quyền (như được tuyên xưng trong Cách mạng Pháp). … Do đó, người ta kết luận rằng mọi thẩm quyền đều phát xuất từ nhân dân. Điều này hoàn toàn giống hệt với chủ nghĩa vô thần. Bằng cách này, nó tự hạ mình xuống một vị trí thấp kém. / tr. 93.
- Không quốc gia nào trong thế kỷ 19 có lịch sử dân tộc bi thảm hơn nước Pháp. … Những nhà độc tài như Napoleon/ trang 94. Ở những quốc gia châu Âu ngoài khối nói tiếng Pháp, Napoleon dường như được nhìn nhận giống như cách chúng ta nhìn nhận Hoàng đế Nhật Bản. Napoleon đã huy động nhân dân từ khắp châu Âu, bao gồm cả Thụy Điển và Na Uy, tham gia vào các cuộc chiến tranh Napoleon của mình, và hàng triệu người đã chết.
- [Trong các tư tưởng và phong trào mang tính nhân bản như Cách mạng Pháp], mọi nhiệt huyết cao cả cho công lý đều bị xóa bỏ. Cái gì tồn tại tự nó được xem là thiện, vì chỉ đơn giản là nó tồn tại [trái ngược với Đức Chúa Trời, Đấng mà thuyết vô thần cho là không tồn tại] . … Ý muốn luôn thay đổi của quốc gia, vốn tự cho mình quyền định đoạt toàn bộ đời sống và cách tồn tại của con người, đã trở thành “thiện” tuyệt đối. Do đó, trước những quan điểm của các biên tập viên Bách khoa toàn thư – những người chủ trương chủ quyền vô thần của quần chúng, và trước khái niệm chủ quyền của nhà nước mang tính phiếm thần của các triết gia Đức, Chủ nghĩa Calvin khẳng định rằng chủ quyền của Đức Chúa Trời chính là nguồn cội của mọi quyền tể trị được thấy giữa loài người. Những người theo chủ nghĩa Calvin, bằng cách đem mọi cá nhân và toàn thể nhân loại đến trước mặt Cha chúng ta ở trên trời, đã tôn cao những gì cao quý và thánh khiết nhất trong mọi khát vọng của con. / trang 95
- Dù một quốc gia có khăng khăng khẳng định quyền lực của mình, và đàn áp sự phát triển của những cá nhân tự do đến đâu, thì con mắt tâm linh của chúng ta vẫn nhìn thấy sự uy nghiêm của Vua muôn vua, Đấng có quyền lực vượt xa hơn bất kỳ nhà nước hùng mạnh nào. Tòa án công chính của Ngài luôn công nhận quyền lợi chính đáng của thiểu số, và lợi ích của tất cả những ai đang bị áp bức. / trang 95-96. Trong Cựu Ước, sự hiện ra của Đức Chúa Trời, hay sự thần hiện, đã khơi dậy nỗi sợ hãi trong con người, và nỗi sợ hãi này là do họ trực giác cảm nhận được quyền năng của Chúa, mạnh mẽ và công chính hơn bất cứ điều gì khác trên thế gian. Chúa cũng tạo ra những người yếu đuối với một mục đích riêng, và Ngài mong đợi những người mạnh mẽ và giàu có sẽ giúp họ đạt được mục đích đó.
Thuyết chủ quyền theo lĩnh vực / Cuộc sống có nhiều lĩnh vực, đa dạng và độc lập, nhưng tất cả đều nằm dưới quyền tối cao của Chúa.
- Gia đình, doanh nghiệp, học thuật và nghệ thuật đều được coi là các lĩnh vực xã hội, và chúng không phụ thuộc vào nhà nước hay nhận được các quy tắc sống từ chủ quyền của nhà nước. Thay vào đó, chúng chỉ vâng phục quyền uy cao cả vốn tồn tại trong từng lĩnh vực riêng của chúng. Giống như chủ quyền của nhà nước, thẩm quyền cao cả ấy được cai trị bởi ân điển của Chúa.
…trong bản chất độc lập này, một chủ quyền đặc biệt cao chắc chắn được kèm theo. Chúng tôi cố tình gọi thẩm quyền cao nhất này là “chủ quyền trong phạm vi quan hệ giữa các cá nhân”. / trang 96. Trên thực tế, nó dường như giả định chủ quyền của một cá nhân là giá trị cao nhất.
- Bất cứ thứ gì có nguồn gốc trực tiếp từ sự sáng tạo của con người đều đóng vai trò là nguyên liệu cho sự phát triển của đời sống xã hội. / Trang 97
- Tự do yêu đương đang cố gắng tùy tiện tháo gỡ sợi dây liên kết thiêng liêng nhất, còn chế độ đa thê thì cố gắng lợi dụng sợi dây liên kết thiêng liêng nhất một cách vô trách nhiệm. Tuy nhiên, đối với phần lớn chúng ta, hôn nhân vẫn là nền tảng của xã hội loài người. / trang 97. Tôi thấy nó ủng hộ chế độ một vợ một chồng bảo thủ (?). Tuy nhiên, “tự do yêu đương” dường như không phải là một khái niệm mà chúng ta hiểu ngày nay. Liệu nó có phải là thứ gì đó tương tự như việc tự do yêu đương dẫn đến chế độ đa thê? Càng lớn tuổi, tôi càng thực sự kinh ngạc trước ý nghĩa tâm linh của cộng đồng gia đình. Tôi hối hận vì đã xem nhẹ cuộc sống trước đây của mình so với tầm quan trọng của nó.
- Mục đích chính của mọi nỗ lực của con người vẫn giống như mục đích của tạo hóa trước khi sa ngã: cai quản thiên nhiên. Quyền cai trị này này không thể được đảm bảo nếu không vận dụng sức mạnh vốn có trong tự nhiên, như được quy định bởi các quy luật sáng tạo. Do đó, mọi ngành học thuật chỉ đơn thuần là việc áp dụng những khả năng tìm tòi và năng lực đa diện mà Chúa đã đặt để trong chúng ta lúc sáng tạo vũ trụ.
Nghệ thuật không gì khác hơn là sự phát triển tự nhiên của trí tưởng tượng tiềm ẩn bên trong chúng ta. … Mọi vật cùng hòa hợp lại để hình thành nên một cuộc sống sáng tạo theo đúng quy luật sáng tạo, và do đó phát triển theo ý định của Chúa khi tạo ra nó. / trang 98. Đây là một ý tưởng mang tính cách mạng (?) theo nghĩa học thuật và nghệ thuật của Cơ đốc giáo, đặc biệt là khi xem xét các chính sách đàn áp ngột ngạt của những người Thanh giáo liên quan đến nghệ thuật.
- Ba tầng ý nghĩa của thanh kiếm trong tay nhà cầm quyền
- Thanh kiếm này là thanh kiếm công lý trừng phạt tội phạm, thanh kiếm đấu tranh bảo vệ phẩm giá, quyền lợi và lợi ích của quốc gia chống lại kẻ thù làm hại nó, và thanh kiếm trật tự đàn áp mọi nỗ lực nổi loạn bằng vũ lực. / tr. 98
- Người ở trên, thiên tài… Thiên tài không chịu sự chi phối của bất kỳ ai, mà chỉ chịu trách nhiệm trước Đấng đã ban cho mình sự vượt trội này. / Trang 99
- Thẩm quyền lãnh đạo/ Trang 100. Có vẻ như nó ngụ ý quyền lực được đảm bảo bởi một người đặc biệt mạnh hoặc nổi bật trong một lĩnh vực nhất định và quyền để thực thi quyền lực đó.
- (Trong các lĩnh vực xã hội, các nhóm tự trị, gia đình và tự quản lẫn nhau), nhà nước và chính phủ không thể áp đặt luật lệ, mà cần phải tôn trọng các quy luật nội tại của cuộc sống. Chúa… cai trị với quyền tối cao ngay cả trong những lĩnh vực này, thông qua những người đức hạnh được Ngài chọn. Do đó, chính phủ… không được phép phớt lờ, can thiệp hoặc phá vỡ mạng lệnh thiêng liêng mà các lĩnh vực xã hội này dựa trên. / trang 101. Trong chuyến đi châu Âu kéo dài một tháng cùng gia đình vào năm 2017, tôi cảm thấy các tổ chức và nhóm tự trị đang đảm nhận một phần đáng kể công việc lẽ ra phải do các cơ quan chính phủ thực hiện. Mặt khác, ở Hàn Quốc, những gì các nhóm tư nhân từng làm một cách tự chủ cuối cùng lại bị các cơ quan chính phủ tiếp quản.
- Một quốc gia không thể là một thế lực duy nhất, toàn năng, thống trị mọi mặt của đời sống. / trang 101.
- Ba nghĩa vụ và quyền hạn của chính quyền (nhà nước)
- Khi các lĩnh vực khác nhau xảy ra xung đột, chính quyền phải sử dụng sức mạnh của mình để đảm bảo rằng mỗi lĩnh vực đều tôn trọng ranh giới của lĩnh vực kia.
- Chúng ta phải bảo vệ các cá nhân và những người yếu thế trong những khu vực này khỏi trở thành nạn nhân của sự lạm dụng quyền lực của người khác.
- Để duy trì sự kết hợp tự nhiên, chúng ta phải áp đặt nghĩa vụ chia sẻ gánh nặng cá nhân và tài chính cho nhau. / Trang 102
- Bác bỏ quyền tối cao của nhà nước… bác bỏ quan niệm đáng sợ rằng chỉ có luật pháp hiện hành mới đúng. Và… bác bỏ sự kiêu ngạo của chủ nghĩa chuyên chế. …Chủ nghĩa Calvin đã xây một con đập để ngăn chặn làn sóng chuyên chế này, không phải bằng cách kêu gọi quyền lực của quần chúng hay ảo tưởng về sự vĩ đại của con người, mà bằng cách kéo chúng ra khỏi quyền tối cao tuyệt đối của Chúa. / trang 102-103
- Các trường đại học đã từ bỏ quyền lực học thuật của mình cho cơ quan quyền lực cao nhất của nhà nước cũng có tội trước Chúa như chính quốc gia mà họ kiểm soát. Do đó, cuộc đấu tranh giành tự do không chỉ phải được công khai mà còn là nghĩa vụ của mỗi cá nhân trong việc thực hiện phạm vi ảnh hưởng của mình. / tr. 103
- Những Điều Các Viên Chức Hành Chính Phải Làm Đối Với Đức Chúa Trời, Hội Thánh và Cá Nhân
- Các viên chức vẫn phải luôn giữ chức vụ là “người hầu việc Chúa”. …
- Sự báng bổ phải được kiểm soát.
- Chính phủ phải thực hiện quyền phán đoán và ra quyết định độc lập. Chính phủ không nên hành động như một nhánh của giáo hội hay như một môn đồ tuân theo chỉ thị của giáo hội. … Chính phủ phải duy trì trách nhiệm giải trình độc lập trước Chúa.
- Những người được trao quyền hành trong lãnh vực nhà nước phải cai trị hoàn toàn theo lương tâm của họ. … Họ phải cai trị theo các nguyên tắc chính trị xuất phát từ Đức Chúa Trời. … Chỉ bằng cách nhìn nhận những đòi hỏi của các nguyên tắc Cơ đốc giáo đối với công việc phục vụ công chúng, hình thành quan điểm cá nhân về chúng, và hình thành những niềm tin chủ quan đi kèm, những nguyên tắc này mới có thể được thực hiện. [Điều này được hiểu là một cách diễn đạt thừa nhận tính chủ quan và cá tính của việc áp dụng.] / trang 104
- Trong Chúa, Giáo hội có Vua riêng của mình. … Giáo hội đã được ban cho ân tứ để phân biệt chân lý và dối trá. Do đó, Giáo hội, chứ không phải nhà nước, có đặc quyền xác định bản chất của mình như một Giáo hội chân chính và công bố niềm tin của mình như một lời tuyên xưng chân lý. Giáo hội phát triển mạnh mẽ nhất khi chính phủ để Giáo hội tự tồn tại, theo những nguyên tắc riêng của mình. / tr. 105-106. Để phản biện, ông trích dẫn tuyên bố của các nhà luật học Luther rằng “Hoàng đế nên cai trị tôn giáo” (tr. 106).
- Một người đã trưởng thành sẽ sở hữu chủ quyền trong phạm trù của riêng mình và sở hữu một phạm vi đời sống cá nhân. … Mọi người đều là chủ quyền trong một số phương diện. … Trong phạm vi đời sống đó, họ đặt … chỉ có Chúa lên trên chính mình. Tuy nhiên, tầm quan trọng của lương tâm không nên bị đánh giá quá cao. … Điều này không có nghĩa là Calvin không thừa nhận chủ quyền của lương tâm như một người bảo vệ cho mọi tự do cá nhân. Nó khẳng định chủ quyền của mình [mặc dù có giới hạn] theo nghĩa là nó không bao giờ phải phục tùng con người, mà chỉ luôn tuân theo một mình Chúa Toàn Năng. / trang 106
- Giáo hội có chủ quyền trong phạm vi của mình, nhưng không có thẩm quyền đối với những người sống bên ngoài phạm vi đó. / trang 107. Trong thời đại hậu hiện đại này, khi chủ nghĩa tương đối đã trở nên tuyệt đối, thì việc mở rộng việc áp dụng chủ quyền của Chúa thông qua giáo hội có vẻ là điều cần thiết một cách nghịch lý, nhưng về nguyên tắc, đây là một cách diễn đạt đúng.
- Để một chính phủ cai trị người dân, chính phủ đó phải tôn trọng năng lực đạo đức sâu sắc nhất của con người. / tr. 108. Nếu không có lực hướng tâm “hướng đến điều thiện” nơi con người, ngay cả một chính phủ được trang bị vũ khí cũng khó có thể kiểm soát họ. Những tuyên bố của Kuyper có vẻ không quá khích theo tiêu chuẩn ngày nay. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh thời đại của ông, những lý thuyết như vậy (tuyên bố, lời tuyên xưng đức tin) hẳn phải rõ ràng và thực tế đến mức đáng kinh ngạc .
|
Đây là tạp chí mà tôi muốn chia sẻ những điều học hỏi và nhận thức được trong quá trình nghiên cứu Tiến sĩ tại Trường Thần học Kinh Thánh Ezra, dựa trên các nguyên tắc sau:
Tác giả: Thanh Bình |
Giới Thiệu về Kênh Youtube Đọc Kinh Thánh VIỆT-HÀN (Đường link Youtube)
Đây là kênh đọc Kinh Thánh Việt – Hàn dành cho rất nhiều đối tượng: trẻ em trong gia đình đa văn hóa Hàn-Việt, những người phục vụ Chúa có liên quan đến hai ngôn ngữ Việt-Hàn và cả những người học ngoại ngữ muốn nâng cao thêm khả năng sử dụng ngôn ngữ. Dù là cho mục đích gì thì xin mọi sự hiệp lại làm ích lợi cho những người yêu mến Chúa.
Mong mọi người ủng hộ kênh bằng cách “Đăng ký” và “Thích“👍 để chúng tôi có động lực làm.
Bản dịch được sử dụng trong kênh:
- Bản dịch tiếng Việt: Kinh Thánh tiếng Việt Bản Hiệu đính 2010. Bản quyền © 2010 United Bible Societies.
- Bản dịch tiếng Hàn: 대한성서공회 : 저2023-032 ‘성경전서 새번역’의 저작권 사용허가

